[ Lời nói đầu: ]Đầu tiên nói về vấn đề quyền giám hộ Ngải Bảo, mong mọi người hãy xem như tình huống đặc biệt. Người thân ruột thịt của cậu không còn, cho nên mới có chuyện phải tìm đến người nhà mẹ kế của cậu. Mà người nhà của mẹ kế hầu như không có ai sống ở đây, cuối cùng hết cách nên mới thử liên lạc với chồng cũ của mẹ kế.Dù có thế nào cũng vẫn tốt hơn việc đưa Ngải Bảo đến viện mồ côi, hơn nữa tự Ngải Bảo còn được thừa kế di sản giàu có của ba cậu.Hiển nhiên, chồng cũ của mẹ kế từ chối, sau đó chuyện này bị Nghiêm Đường, chính là con trai của mẹ kế Ngải Bảo và chồng cũ biết được. Xuất phát từ một loại tâm lý nào đó mà sau khi vào truyện sẽ hiểu, hắn thu dưỡng Ngải Bảo.Tuyến tình cảm của truyện này rất rất chậm.Mong mọi người kiên nhẫn một xíu thoai -33-, và sẽ không có gì chạm đến bước cuối đâu, tui cũng biết điều mọi người quan tâm là cái gì mà.Với cả spoil trước cho mọi người một tí, thật ra tình cảm đã xuất hiện từ lâu chẳng qua tất cả mọi người không phát hiện, cả Nghiêm Đường và Ngải Bảo, cũng chắn chắn là bao gồm cả mọi người -33-.Điều này sẽ từ từ hé lộ, mọi người đừng gấp, yêu mọi người, có gấp thì cũng chỉ hun tui được thoi.Nếu oke rồi thì đọc liền đi nè! Êu mọi người rất nhèo.Dư Dụ.28/08/2019
___Mùa đông của năm 2016 rất lạnh, khắp nơi trên cả nước đều như thế.Ngay cả thành phố C chưa từng có tuyết rơi vào mùa đông cũng có một lớp tuyết mỏng.Nghiêm Đường mở cửa ra khỏi nhà, một luồng gió lạnh hơn cả trước đó ập tới.Mùa đông ở thành phố C vốn đã lạnh lẽo, ẩm ướt như muốn đông chết người rồi. Bây giờ còn có tuyết rơi, hơi nước trong không khí lại gia tăng, vỗ vào mặt mà như xuyên vào tận xương.Cũng may Nghiêm Đường không phải người sợ lạnh.Hồi bé hắn đã thích đấm bốc, còn luyện Muay Thái chuyên nghiệp mấy năm, đó giờ cũng không ngưng tập thể hình, cả người toàn là bắp thịt, y như thần khí chống lạnh vậy.
*搏击: Vật lộn, tui edit thành đấm bốc có ổn không, nếu có ý kiến thì cmt nha.*Muay Thái: Một môn võ cổ truyền của Thái.Bây giờ là mùa đông, hắn chỉ mặc mỗi một chiếc áo len cổ cao, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác, xem như giữ ấm.Nghiêm Đường ngậm thuốc lá, hắn đứng trước con xe mô tô của mình một lúc.Con xe này được hắn độ lại cực ngầu, nó vốn là Harley một trong những con xe của dòng Softail cổ điển, với ngoại hình đen bóng thanh lịch, thân sau hơi cong lên, đường nét mạnh mẽ, Nghiêm Đường còn thay một cặp lon pô lớn hơn cho động cơ TwinCam 88B, độ chịu va chạm của xe tốt hơn, đua xe càng trâu.
*Harley - Davidson TwinCam 88B: Một loại xe mô tô độ dùng để đua hay đơn giản là lướt phố (trông đẹp dờ lờ).
*Lon pô - Exhaust: cái phần để lọc, nhả khói và gây tiếng ồn (thường dân chơi xe thích tiếng nổ pô xe á).Một chùm chìa khóa xoay mòng trên ngón trỏ tay phải của Nghiêm Đường, hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đàng hoàng đi qua bên xe ô tô của mình.Vào mùa đông lạnh lẽo mà chạy xe mô tô ra đường thì khó mà tránh cái lạnh, huống chi đích hắn đến là cục cảnh sát, không phải đấu trường đua xe.Vả lại, người mà hắn đi gặp chỉ là một đứa nhóc con, không đảm bảo con xe này không hù người ta.Nghiêm Đường vừa nghĩ tới việc mình phải đến cục cảnh sát đón đứa nhóc kia là thấy đau đầu.Nhóc là con riêng của người chồng thứ hai của mẹ hắn, chồng thứ hai của mẹ hắn qua đời, quyền nuôi nấng thuộc về tay mẹ hắn. Mẹ hắn nuôi chưa được mấy năm, cũng qua đời.Có thể nói hiện giờ nhóc không còn người thân ruột thịt nào để nương tựa, cục cảnh sát hết cách, nên mới liên lạc với chồng cũ của mẹ Nghiêm Đường, cũng chính là ba ruột của hắn.Nghiêm Đường ngồi vào con Audi của mình, cởi áo khoác rồi ném qua ghế phó lái.Áo len màu đen bó sát người hiện rõ mồn một đường nét cơ bắp mượt mà của hắn.Nghiêm Đường không vội lái ngay, mà lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian trên màn hình một lần.7 giờ 20 phút.Cục cảnh sát đã thông báo 8 giờ hôm nay tới đón nhóc, nếu hắn lái xe đi ngay bây giờ, thì chỉ mất mười mấy phút đã đến.Nghiêm Đường nghĩ một tẹo, quyết định xuống xe, định bụng đi mua một ít đồ ăn sáng trước.Căn nhà mà hắn đang ở là tự hắn mua từ rất lâu về trước, là một căn biệt thự khá lâu đời, hắn lười chuyển đi, nên ở hoài thành thói quen.Khu vực này cũng thuận tiện, vì gần với trung tâm thành phố.Mặc dù không thể yên tĩnh, nhưng nếu muốn mua cái gì đó, như đồ ăn sáng chẳng hạn, thì chỉ cần đến mảnh đất trống Tây Môn, là thấy ngay hai hàng các cửa tiệm bán đồ ăn sáng thẳng tắp.Nào là bánh bao nhân đậu đỏ, bánh bột mì, bắp ngô, bánh mì tươi, sữa đậu nành, sữa bò các loại có hết.Nghiêm Đường cẩu thả thành thói, mỗi buổi sáng chỉ uống một ly sữa tươi, ăn thêm hai quả trứng gà và hai trái chuối tiêu là xong bữa, ngay cả mấy đứa nhóc còn chẳng ăn ít thế.Nghiêm Đường vừa đi vừa châm thuốc lá, rồi ngậm vào miệng mình.Dáng người cao to, đẹp đẽ, bên ngoài khoác thêm áo jacket, đôi chân thon dài rắn chắc, mái tóc đen bị hắn vò loạn một hồi rồi vuốt ngược ra sau đầu, nhìn sơ thì khá giống mấy thành phần ngỗ ngược.Lúc Nghiêm Đường đi, có kha khá em gái em trai chạy bộ buổi sáng không nhịn được mà nhìn hắn vài lần.Nghiêm Đường chẳng ngại, mạn bất kinh tâm giơ tay kẹp điếu thuốc ngậm trên môi ra.
*Mạn bất kinh tâm: Không để ý, không đặt trong lòng.Điện thoại di động hắn để trong túi rung nhẹ.Nghiêm Đường móc ra ghé bên tai, "A lô?" Hắn vừa ngậm điếu thuốc, một bên hỏi, "Ai đó?""Anh Nghiêm, là em này!" Phương béo nói lớn, "Cũng không có gì đâu, em chỉ gọi hỏi anh rời giường chưa? Không phải hôm nay anh phải đi đón con của chồng hai của mẹ anh à?"Nghiêm Đường nhả khói ra miệng, "Dậy từ sớm rồi, đang mua đồ ăn sáng.""Cho nhóc kia à?" Phương béo cười hì hì, "Không ngờ anh Nghiêm còn biết chu đáo với kiên nhẫn nữa nha— hì hì..."Nghiêm Đường không thèm cãi Phương béo, Phương béo là thằng đàn ông có trái tim mẹ già, này cũng hỏi kia cũng quản."Còn chuyện gì không? Không có thì tao cúp đây." Nghiêm Đường nói."Chờ một tí chờ một tí, anh vội gì chứ," Phương béo liền vội vàng nói, "Không phải anh Nghiêm bảo em tìm bảo mẫu cho anh à, em đã tìm được một bà dì hơn 40 tuổi của một công ty dịch vụ vệ sinh gia đình cho anh, em gặp thì thấy người ta cũng không tệ lắm, chiều chiều hôm nay sẽ đến nhà anh cho anh xem thử, anh hài lòng thì chọn bà dì đó đi, không hài lòng thì nói với em ha!"Nghiêm Đường ừ một tiếng.Phương béo còn nói, "À vẫn còn một chuyện..." Hắn bóp tiếng, giả giọng thái giám trong phim cổ trang trên ti vi, "Không biết tiểu nhân có thể nói thẳng hay không?""Nói đi." Nghiêm Đường phả ra một làn khói trắng, hắn ngẩng đầu nhìn về đằng trước một chút, sắp tới Tây Môn rồi.Giọng nói của Phương béo trong điện thoại bên tai hắn dường như khá nghiêm túc, "Anh Nghiêm à, em cũng vì coi anh là anh em nên mới nói với anh ha. Thì mẹ anh ấy, trước kia ngây dại mà ly hôn với chú, sau kết hôn lần nữa lại nuôi con của người khác. Bây giờ anh nhìn thằng bé không còn nương tựa có chút đáng thương, nhận nuôi nó đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi! Anh cũng không cần quá chăm thằng bé đâu, vào tháng 12 của nửa năm sau nó đủ mười tám tuổi, rồi để nó thích làm gì thì làm, nếu không sau đó nhìn anh có tiền thế, lại ăn bám anh mãi đấy!"Nghiêm Đường vừa nghe, vừa gọi sự phó của tiệm bánh bao lấy mấy cái bánh bao ngọt nhân trứng sữa có hình đầu con heo, hắn thấy mấy đứa con nít chắc rất thích ăn loại này."Tao có chừng mực." Nghiêm Đường nói, tay xách một bịch bánh bao và mấy bịch sữa đậu nành còn nóng hổi."Hơn nữa tao là người sẽ để người ta bắt bí à?" Nghiêm Đường tiện tay dụi thuốc lá lên thùng rác dập thuốc, hờ hững hỏi ngược lại Phương béo một câu.Phương béo tự vỗ vỗ trán mình, "Này, em đây chỉ lo anh cô đơn một mình, lỡ may đối xử thật lòng với thằng bé này rồi, kết quả nó là sói mắt trắng."
*Bạch nhãn lang - sói mắt trắng: Giống câu "nuôi ong tay áo" bên mình á.Phương béo là người như vậy, vừa lo lắng Nghiêm Đường không chú ý đứa bé kia, rồi chăm sóc không tốt, vừa lo lắng Nghiêm Đường quá chú ý đứa bé kia, sau cùng tấm lòng sẽ cho chó ăn.Nghiêm Đường không nói gì thêm, ừ một tiếng bảo mình chuẩn bị lái xe, rồi cúp điện thoại.Hắn tiện tay mua túi giấy dầu đựng bánh bao đầy ụ, rồi vứt chung với sữa đậu nành ra ghế sau.Bây giờ là 7 giờ 40 phút, nhưng cũng may là cuối tuần, không có giờ cao điểm, tốc độ Nghiêm Đường lái xe không dưới 40 mã.
*Mã - mã lực: Một đơn vị đo tốc độ.Thật ra thì đã rất lâu rồi Nghiêm Đường không liên lạc với mẹ, nếu như không phải có cuộc gọi từ cục cảnh sát, hắn cũng không biết hắn mẹ qua đời.Lúc Nghiêm Đường mười bốn tuổi, mẹ hắn và cha hắn đã ly hôn, mẹ đi rồi chưa từng quay lại, thậm chí là không về nhìn hắn lấy một lần.Nếu hỏi hắn có hận chuyện cha mẹ ly hôn hay không, Nghiêm Đường sẽ không có cảm xúc gì, trái hay phải thì ai cũng sẽ theo đuổi cuộc sống của riêng mình, cũng tốt.Nhưng nếu hỏi Nghiêm Đường có cảm giác gì với chuyện mẹ ly hôn liền một đi không trở lại để gặp hắn, hay lần sinh nhật 18 tuổi của hắn cũng không gọi một cú điện thoại, thì Nghiêm Đường vẫn phải thừa nhận, rằng hắn cảm thấy hơi khó chịu.Nhưng bây giờ Nghiêm Đường đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vắng mẹ quá lâu, bản thân hắn không còn để ý nữa.Nỗi khổ sở nhỏ bé về chuyện cũ cũng trôi dần theo từng năm tháng, như vết sẹo mờ trên trán Nghiêm Đường vậy.Nghiêm Đường mở cửa con Audi của mình, nhìn quanh trước bốt cảnh sát tìm chỗ đỗ xe.
*Bốt gác của đồn cảnh sát, cứ tưởng tượng như cái phòng bảo vệ của trường nha, kích cỡ nhỏ hơn thôi.Đối với hắn mà nói, người đàn ông họ Ngải mà mẹ kết hôn lần hai kia, về mặt tâm lý thì ít nhiều gì Nghiêm Đường vẫn thấy khá ngạc nhiên, người đàn ông này là người thế nào, mà có thể khiến mẹ hắn việc nghĩa chẳng từ nan?
*Việc nghĩa chẳng từ nan: Tui lười search thành ngữ Trung, tự giải thích theo ý hiểu: tình nguyện làm việc thiện dù có khó khăn, ý bảo mẹ Nghiêm Đường chịu nuôi Ngải Bảo sau khi chồng hai chết và dù mình vất vả.Cha Nghiêm Đường nói người đàn ông họ Ngải này là một tên xấu xí nghiện rượu, hay phè phỡn với vợ người khác, mà Nghiêm Đường cũng chẳng tin lời ông.Phẩm hạnh của ba ruột hắn thế nào, trong lòng Nghiêm Đường hiểu rất rõ, những lời của ba hắn nói, hầu như có thể xem là rắm kêu hết.Nhưng nghe nói người đàn ông họ Ngải đã qua đời mấy năm trước, nên đã không còn cơ hội gặp mặt nữa.Mà bây giờ Ngải Bảo con trai ông vẫn đang ở trong cục cảnh sát chờ người nhận nuôi.Một đứa nhóc nhỏ hơn Nghiêm Đường mười tuổi.Thật ra một thằng nhóc mười sáu, mười bảy tuổi không hẳn là nhỏ nữa, hơi chững chạc một chút là có thể tự lo được rồi.Nhưng lúc cục cảnh sát thông báo cho Nghiêm Đường có nói là, Ngải Bảo có chút chướng ngại về trí lực, có vài lời nói, hành động và cách tự hỏi rất khác biệt so với người bình thường.Bởi vậy, Nghiêm Đường và anh em thân thiết biết chuyện, đều gọi người sắp nhanh thôi sẽ là em trai nuôi trên danh nghĩa của hắn là "nhóc con".Cảnh vật bên ngoài mau chóng vụt qua một bên cửa xe.Nghiêm Đường không thích cái nóng ấm, nên ngày đông có lái xe sẽ mở cửa sổ.Hơi lạnh bên ngoài thổi vào trong, phất lên mặt của hắn, xen vào từng kẽ hở nhỏ bé trên áo len của hắn.Nghiêm Đường cảm thấy thoải mái vô cùng.
___
Chú Sẻ: Vội hốt hố mới, vì công thụ vẫn đáng iu TvT nhưng mà chắc ra hơi lâu, qt khó hơn bộ kia mọi người à... tui mong mọi người có đọc thì ráng chờ nha, một bản edit chất lượng là một bản edit có đầu tư kĩ càng, tra raw và search chuẩn ra khá mất thời gian, tác giả hay nói trăng nói sao lắm TvT hic lấp lấp lấp...